Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Si tình

Chiều mưa xứ Huế buồn sao
Nhớ thương ai mà lòng nao nao
Cánh cửa trái tim nào đã khép
Để lòng tôi mải miết nổi chờ mong .

                                  1982

Gửi  NGỌC DUNG

Tình si

( Trích )
......
Ta đã sốt rồi
Cơn sốt Tình yêu !
Đã tím bầm hai trái tim ?
Đã đen thui hai bộ óc ?
Hai cái miệng đã thay những lời nói yêu thương
      bằng những câu nguyền rủa
Em đã "giết"anh
Anh cũng "giết "em
Hai đứa ta thi nhau giết

Cho nát tan thây những kỷ niệm vô hình
Cho thối inh lên những phôi thai tình yêu trong trắng
Cho tan tành những buồn vui và cay đắng

Chỉ của riêng hai đứa mình thôi !

Có tiếc không em, tình anh chung thuỷ
Có thương không em tình anh chân thật
Có buồn không em, khi tình yêu mất

Thôi em ơi !
thương làm chi
Tiếc làm chi
Khóc làm chi

khi tim em tự ý ra đi !

Huế- mùa mưa phùn -1982

Không đề

Mặt trời dần xuống để chiều lên
Làn mây đưa hoàng hôn thênh thênh
Cơn gió thoảng gọi hồn thi sĩ
Chiều lên rồi
                 sao không bẻ nhành thi !

Đại Nội , Huế
Chiều thu 1982

TỐI NAY EM SẼ NGÂM THƠ

Lướt nhanh qua bảng chương trình văn nghệ
Anh nhìn thấy tên em rồi
Tối nay em làm nghệ sĩ
Anh vui mừng
Có người đồng chí
Biểu diễn tiết mục Thơ,
Bài thơ em sẽ hát đêm nay
là bài thơ gì ? Anh đâu biết được !
Có phải là bài thơ ra phía trước
hay là đề tài thẳng bước tiến lên ?
Bài thơ em hát đêm nay
Với anh
là bài thơ hay nhất
sẽ sống mãi trong anh
 không bao giờ mất
Chiều buông,
hoàng hôn,
những ánh nắng lưu luyến tiễn ngày
sắp hết rồi
Tối
Đêm đã về !
Anh đang chờ đây
Chờ nghe em hát
Và,    chờ thơ

Tối nay em sẽ ngâm thơ !

Nhờ về Ngọc Ái
Huế, 26 tháng 3 năm 1982

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

LƯỞI RÌU CỦA THỜI KỲ ĐỒ ĐÁ

Lưỏi rìu đá


Chắc chắn đó là lưởi rìu được làm từ Thời kỳ đồ đá ,tuổi của nó dù chưa được kiểm tra bằng Carbon C14 nhưng với việc tìm được nó cũng chứng tỏ nó đã có thể có đến trên vài ngàn năm tuổi rồi !

Hai đứa học sinh nghe lén được câu chuyện về Con Vàng Hời đi ăn sau vườn , không biết chiêm bao mộng mị thế nào , hai anh em rủ nhau ra vườn và quyết định đào nơi mà người ta bảo đó là nền miếu hoang .
Cả ngày hì hục , hai đứa đào được một cài hố rộng vài mét và sâu gần 2 mét , vàng thì chẳng thấy đâu , chỉ tìm được phần lưởi của chiếc rìu đá .
Tuy nó bằng đá và bị chôn sâu trong lòng đất lâu năm nhưng bảo đảm rằng dùng nó chặt cây cũng đứt , không sứt mẻ gì !

Thế mới biết , ở thời kỳ đồ đá với những công cụ bằng đá ,muốn tồn tại con người ta cực khổ biết bao !

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

NHÀ LÀM BẰNG GỖ HUỲNH ĐÀN



Bạn có thể tin được không, nếu tôi nói rằng ngôi nhà trong hình ảnh dưới đây đã từng lảnh đủ 46 quả bom , mooc-chê , pháo hạng nặng, roc-ket , … các loại, nhưng cho đến bây giờ nó vẫn tồn tại và tồn tại một cách vững chắc ?



Tuổi thọ ngôi nhà tính đến nay đã hơn 1 thế kỷ ,chịu tất cả sự nóng giận của thời tiết , hơn thế nữa nó còn phải chịu đựng tất cả sự giận dữ của các bên trong các cuộc chiến, mà theo thời gian mỗi ngày một khốc liệt hơn , bởi nó lúc nào cũng vậy, nó luôn luôn ở giữa hai phía , phía nào cũng ngắm nó… và bắn..không thương tiếc, vì bên nào cũng nghĩ là đối phương đang lẩn tránh ở trong đó .
Sau mỗi lần như vậy, nó bị thương tích đủ chỗ, gần như khắp người , từ những cái chân,( cột gỗ) ,cái tay ( kèo ) , cho đến những mảnh ván như những tấm vải che thân ,chổ nào cũng thấy dấu vết của các loại đạn bom .
Ông nội tôi kể rằng , vào năm 1946 , ngôi nhà nằm trong vùng Việt Minh kiểm soát, máy bay Pháp đã bay đến thả 1 trái bom trước sân làm hư hỏng một mảng lớn phần tiền đường , các bác của tôi nói rằng để lấp hố bom đó họ đã bỏ mấy chục công để gánh đất lấp lại chứ không thì tự nhiên lại có cái ao trước nhà không hợp phong thuỷ lắm !
Hồi còn nhỏ, vào một buổi chiều khoảng năm 1963 hay 1964 gì đó, ở trên đồn Thường Đức lính Việt Nam Cộng Hoà đã nả vào phía sau ngôi nhà mấy quả đạn cối – khi ấy gọi là mooc-chê , có thể là người ta bắn không trúng đích hoặc có thể là đạn đi hết cở nên chưa trúng nhà mà chỉ làm gảy mấy cây chuối ngoài vườn .
Khủng khiếp hơn cả là hồi tháng Tư năm 1968 , hai chiếc máy bay phản lực của Không lực Hoa Kỳ đã thả 4 trái bom vào nhà , nhưng nhờ có 2 cây dừa cao chịu trận , hứng đủ 4 quả bom nên phía sau nhà nhờ vậy mà chỉ sạt một góc , ngói đổ đỏ như máu khắp nền nhà lúc ấy trông thê thảm vô cùng !
Chưa hết đâu, có thể là mấy tay phi công Mỹ thả bom quét ( loại bom gây sát thương ) không ăn thua nên người chỉ huy sau đó vài tháng đã thả 1 trái bom đào ( loại bom tấn ) nhưng cũng chỉ đào cái vườn nhà bên cạnh một hố sâu hoắm .
Bom quét , bom đào chẳng ăn thua , máy bay lại dùng tên lửa không địa phóng liên tục vào nhà, nhưng như có một sức mạnh vô hình che chở, bom đạn chỉ nổ chung quanh. Bây giờ có quả còn nằm sâu trong lòng đất vườn nhà . ( Xin đừng hỏi chổ nào, hãy để nó nằm yên ngủ như ngày xưa nó đã muốn như vậy ! )
Chiến tranh làm cả làng tôi chẳng còn cái nhà nào , sau mỗi trận đánh nhau ,chỉ có người dân là thiệt hại , phải ra sức làm lụng để sửa lại nhà để ở , nhưng có một điều là chẳng ai dám oán trách gì cả, cứ lầm lũi làm ăn và chỉ biết cầu mong cho đất nước thái bình.

Hơn 35 năm sau khi tiếng súng yên lặng , anh em chúng tôi mới có điều kiện sửa lại ngôi nhà , chúng tôi cứ thắc mắc là tại sao bom đạn như vậy mà ngôi nhà vẫn còn . Các cụ bảo rằng, nhờ ngày xưa ông bà ăn ở có phước và ngôi nhà được làm bằng cây huỳnh đàn nên nó đựơc thần linh phò trợ .

Điều nầy đúng không thì không biết,nhưng chắc chắn rằng ông bà nhà chúng tôi sống có đức độ lắm , và phần lớn cây gỗ làm ngôi nhà nầy đều bằng cây huỳnh đàn.

Không phải thế thì tại sao cách đây hơn 15 năm có người ngã giá nửa tỷ đồng với tôi ?

CÂY THUỐC QUÝ CHỮA ĐƯỢC BỆNH UNG THƯ

  CÂY THUỐC QUÝ CHỮA ĐƯỢC BỆNH UNG THƯ (Muốn chữa được bệnh ung thư thì phải kiên trì) Có thể đã hơn 500 năm hay đã hơn cả ngàn năm qua rồi,...